Những đồ gốm đầu tiên là loại gốm thô xương đất dầy, lẫn nhiều cát và các tạp chất, độ nung còn quá thấp. Có thể người Tiền sử muốn tạo dáng gốm đã vắt đất ép vào một khuôn đan bằng tre nứa hoặc cả sợi thừng chằng giữ. Khi đem nung khuôn đan bị cháy và đồ gốm chín để lại trên mình những vết đan. Và đó là hoa văn văn nan, loại hoa văn khởi đầu của đồ gốm.
Đại học Mỹ thuật công nghiệp
Một trong những thứ đầu tiên, mang tính quyết định của tranh là nó nói lên điều gì. Hội họa được chia thành nhiều nhóm, hoặc nhiều loại, dựa vào những gì tranh thể hiện. Các loại tranh chính gồm tranh kể chuyện, chân dung, phong cảnh và tĩnh vật. Tất cả sẽ được giải thích chi tiết hơn ở các trang sau.
Trải qua nhiều thế kỷ, giới nghệ sĩ đã phát minh ra rất nhiều công cụ giúp họ thiết kế và lên bố cục, nhằm thể hiện những đối tượng ba chiều trên mặt phẳng hai chiều. Một số sử dụng các loại thước đo toán học để tính toán ảnh hưởng của phối cảnh và tỷ lệ cơ thể người. Số khác thử nghiệm những máy móc kỳ quái có kính, thấu kính hoặc gương giúp vẽ chính xác hơn.
Vải bố (canvas) chỉ là một trong rất nhiều loại phông nền (hoặc bề mặt) có thể được dùng trong hội họa, nhưng những tính chất riêng biệt của nó – tính linh động và độ phẳng – đã mang lại cho vải bố một vị trí đặc biệt trong nền nghệ thuật phương Tây. Vật liệu truyền thống này vẫn là phương tiện thiết yếu đối với các nghệ sĩ tiên phong thế kỷ XX.
Bản chất của một tác phẩm mĩ thuật được tóm gọn lại ở điều gì bộc lộ trong chính mô hình nhận thức thị giác. Sự biểu cảm, suy ra, là vốn có không những ở các cơ thể sống sở hữu ý thức. Vách đá, rặng liễu, hoàng hôn, tường nứt, lá rung, mạch nước, đường nét, màu sắc, vũ điệu trừu tượng trên màn ảnh rộng cũng sở hữu vô vàn biểu cảm như cơ thể người, và bởi vậy đã được các hoạ sỹ sử dụng thành công như nhau.
Người Sơ sử đã sử dụng hoa văn để trang trí trên nhiều vật dụng của nhiều loại chất liệu khác nhau như gỗ, tre nứa, vải, da thú, đồ gốm, đồ đồng. Đáng tiếc, do hư nát nên ngày nay chỉ còn lại hai loại duy nhất là đồ gốm và đồ đồng. Đồ gốm ngay từ thời Tiền sử đã thấy trang trí nhiều nhưng phần lớn là xuất phát từ kỹ thuật mà có như văn chải, vặn thừng…
Phấn màu vừa có thể dùng để phác họa, vừa để tạo một loại tranh riêng, độc đáo. Tranh phấn tiên thường có vẻ mơ màng, nhưng ta cũng có thể tạo nét táo bạo, tương phản mạnh như trong thí dụ sau: Đây là một cách vẽ phóng bút, hơi khó sửa chữa. Nếu sửa không khéo thì mất vẻ “nhất khí”, tự nhiên và phóng khoáng.
Đây là một loại hoa văn thường ra đời vào những nơi có diện tích trang trí không vuông vắn nên nghệ nhân đã vận dụng thực hiện các đường kẻ không cách đều nhau để tạo các đường thẳng thành hình rẻ quạt. Ví dụ như trên một số đáy gốm ở di chỉ Đồng Đậu và di chỉ Lũng Hòa, người thợ gốm đã chải theo kiểu khuông nhạc các đường thẳng chạy đều ra các phía.
Nhiều website sử dụng nhiều bố cục màu sắc khác nhau cho mỗi phần của nội dung. Điểm này có thể đem lại cho phần nội dung sự phong phú và đặc biệt nhưng cũng có thể tạo ra một vài vấn đề về sự nhận dạng. Nếu bạn định sẽ sử dụng nhiều bố cục màu khác nhau trong cùng một trang thì bạn nên chắc chắn rằng logo, menu và bố cục tổng thể của trang phải thống nhất để tránh sự nhầm lẫn.

























