Tranh in (Printmaking) là quá trình tạo hình gián tiếp bằng các kĩ thuật in ấn, tức là đưa màu từ một khuôn in (vật liệu chế tác có thể là gỗ, đá hay kim loại…) lên bề mặt tranh (có thể là giấy hoặc vải). Mặc dù có nhiều kỹ thuật in khác nhau (mỗi kỹ thuật có đặc điểm riêng biệt), song kết quả cuối cùng là tạo ra nhiều bản in cùng một hình ảnh duy nhất.
Đại học Mỹ thuật công nghiệp
Màu sắc chính sử dụng cho áp phích thường là gam màu tươi sáng, màu tươi, từ đó tạo nên sức lan tỏa lớn trong cộng đồng. Tuy nhiên, màu áp phích cần có sự liên quan đến sản phẩm, lĩnh vực hoạt động của công ty hoặc thương hiệu. Điều này nhằm tăng sự nhận biết của người dùng với doanh nghiệp và khả năng cạnh tranh trên thị trường.
Trái ngược với quá trình cắt giảm của chạm khắc, mô hình hóa về cơ bản là một quá trình xây dựng trong đó tác phẩm điêu khắc được hoàn thiện từ bên trong. Nhiều vật liệu nhựa được sử dụng để làm mô hình. Những thứ đó chính là đất sét, thạch cao và sáp; như bê tông, nhựa tổng hợp, gỗ nhựa, vữa và thậm chí kim loại nóng chảy cũng có thể được mô hình hóa.
Xác định chỗ sáng nhất, tối nhất. Cách để bài trông ổn định (sáng tối hài hòa, không phải tối thì quá tối, sáng thì quá sáng - như thể bóng bị cháy sáng) là "nén" sáng với tối lại. Ở bước này, cần bắt đầu tìm trung gian sáng (midtones), trung gian tối (dark mid tones). Sau đó đẩy tối ở những mảng trước đó đã xác định là mảng tối.
Typography là vẻ bề ngoài của câu chữ: Với nội dung là cố định và không đổi. Việc chọn bề ngoài và kiểu dáng cho chữ là mục tiêu của việc nghiên cứu Typography. Tương tự như chọn bạn một style ăn mặc nào nói lên con người bạn, thì việc chọn kiểu chữ cũng tương tự như vậy, Typography giúp chúng ta khẳng định những gì chúng ta muốn nói – mà không cần nói thành lời.
Nghệ thuật Trúc chỉ là một loại hình nghệ thuật mới của Huế, Việt Nam do Họa sỹ Phan Hải Bằng, giảng viên ĐH Nghệ thuật, ĐH Huế cùng cộng sự nghiên cứu, sáng tạo nên. Bằng cách kết hợp nghề giấy thủ công truyền thống và nguyên lý của nghệ thuật Đồ họa; thuật ngữ kỹ thuật “trucchigraphy” đã ra đời và được sử dụng chính cho nghệ thuật Trúc Chỉ.
Ý tưởng về một thiên thần trông như thế nào đã xuất hiện vào thế kỷ thứ 4, thế nhưng sự tồn tại của các nhân vật giống như thiên thần trong nghệ thuật đã được tìm thấy từ hàng ngàn năm. Vậy, hãy ngược theo dòng lịch sử cùng chúng tôi khám phá sự hình thành và nguồn cảm hứng để người xưa tạo dựng nên hình tượng bí ẩn này trong các tác phẩm nghệ thuật nhé.
Từ đối xứng (symmetry) có nguồn gốc từ xa xưa, xuất phát từ các từ sym và metria trong tiếng Hy Lạp, có nghĩa là “có cùng độ đo”. Khi người Hy Lạp gắn cho một tác phẩm nghệ thuật hay một thiết kế kiến trúc cái nhãn đối xứng là khi họ muốn nói rằng người ta có thể nhận dạng được một mẩu nhỏ nào đó của tác phẩm nghệ thuật ấy, sao cho kích thwocs của tất cả các phần khác đều chứa mẩu đó với một số lần rất chính xác (ác phần này được gọi là “thông ước” với nhau).
Bố cục của ảnh màu có đặc thù riêng, dĩ nhiên, là do các vấn đề phát sinh do màu sắc. Trước tiên, đó là vấn đề nhận thức đi kèm cảm xúc đối với màu sắc, sự biểu cảm của chúng, cũng như vấn đề kết hợp màu sắc trong khung hình. Đó là các mối quan hệ màu sắc của các hình thù và màu sắc của phông nền. Hoặc là, các mối quan hệ màu sắc của hai (hay vài) hình thù trong khung hình.
Lớp sơn ultramarine được sơn trên thân kim của tượng Phật có độ bão hòa cao hơn và màu đậm hơn một chút, có thể tạo nên sự tương phản với màu kim. Vào thời cổ đại, để có thể biểu hiện được sắc lam trên thân kim của Thần, người ta đã chế tạo ra sắc liệu lý tưởng bằng cách nghiền mài và thuần chế thanh kim thạch. Nhưng vì việc sử dụng đá quý làm nhan liệu rất đắt tiền, nên nó phổ biến hơn ở các văn vật tượng Phật quy mô vừa và nhỏ ở những địa khu chịu ảnh hưởng lớn của Phật giáo như Tây Vực.
Trong thế giới của cơ thể, chúng ta gọi trọng lượng là sức mạnh của lực hấp dẫn kéo vật thể xuống. Một lực kéo xuống tương tự có thể được quan sát thấy trong các đối tượng tượng hình và điêu khắc, nhưng trọng lượng thị giác cũng tự tác động theo các hướng khác nữa. Ví dụ, khi nhìn vào các đối tượng trong bức tranh, trọng lượng của chúng dường như tạo ra lực căng dọc theo trục kết nối chúng với mắt của người quan sát, và không dễ dàng để biết liệu chúng sẽ rút lui hay bị thu hút về phía người đang nhìn. Tất cả những gì chúng ta có thể nói là trọng lượng luôn là một động lực nhưng sự căng thẳng không nhất thiết phải được định hướng theo một hướng trong bức tranh phẳng.